PHẠM NGUYỄN VĨNH AN
CON ĐÃ TỪNG "GHÉT CAY GHÉT ĐẮNG" WRITING, NHƯNG...
PHẠM NGUYỄN VĨNH AN
Lớp Tiếng Anh Global Scholar E8
"IEG như trường Tomoe của cô bé Totto Chan. Mà nếu một ngày nào đó, khi con nghỉ IEG, con sẽ khóc mẹ ạ"
"Hồi còn học lớp E7B, con thực sự rất ghét Writing. Con nghĩ Writing chỉ để làm bài kiểm tra hoặc đi thi, viết xong đoạn văn hay bài văn theo đề là xong nhiệm vụ. Nhưng nhiều thầy cô ở IEG đã giúp con thay đổi suy nghĩ đó, và bây giờ con thực sự “đắm chìm” trong Writing. Con hiểu rằng chỉ cần biết cách tư duy sáng tạo, chúng ta hoàn toàn có thể viết nên những bài thơ, bài văn thật bay bổng và tuyệt vời!"
Từ một cô bé "ghét cay ghét đắng" Writing, sau một năm học tập tại IEG, Vĩnh An đã thay đổi hoàn toàn “định kiến” của mình về kỹ năng “khó nhai” này. Thay vì xem Writing như một phần thi bắt buộc trong các bài kiểm tra, con đã dần khám phá được sự kỳ diệu của ngôn ngữ viết - khi chỉ cần biết cách “động não” và vận dụng trí sáng tạo, con hoàn toàn đủ khả năng truyền tải suy nghĩ, cảm xúc của bản thân thông qua nét đẹp của những câu chữ, vần thơ.
Mong rằng không chỉ Vĩnh An, mà bất cứ bạn học sinh nào cũng đều được trao cơ hội để gạt bỏ gánh nặng thành tích, điểm số khi học Tiếng Anh. Để từ đó các con vừa có thể thỏa sức tận hưởng quá trình học một ngôn ngữ mới, vừa thu nhặt được những giá trị tư duy thực sự - thứ không bao giờ bị gói gọn trong chứng chỉ, bằng cấp hay kết quả của những bài kiểm tra.
Một ngày nọ tỉnh dậy, nắm trong tay sức mạnh dịch chuyển chiếc đồng hồ của nhân loại, Vĩnh An không dành cho mình đặc quyền biết trước tương lai. Thay vào đó, con quyết tâm ngược về quá khứ, vào đúng thời điểm mình sinh ra để tận mắt nhìn thấy người cha của mình.
Đối với con, việc biết trước tương lai không luôn tuyệt vời như chúng ta thường nghĩ...
Đối với con, sự bất ngờ hay những điều không thể dự đoán trước lại là vẻ đẹp của thế giới này - điều đáng được nâng niu và trân trọng…
Vì lúc này đây, Vĩnh An đã được giá trị đích thực của thời gian qua việc quan sát, nhìn nhận đa chiều những vấn đề trong cuộc sống.
Không sử dụng những từ ngữ phức tạp hay quá “vĩ mô”, bài thơ của Vĩnh An mang giai điệu trầm ấm và sức lôi cuốn đến kỳ lạ. Chất thơ mộc mạc hòa quyện cùng dòng nội tâm sâu sắc của cô bé 14 tuổi ắt sẽ chạm tới trái tim của chúng ta - những ai đang kiếm tìm điều kỳ diệu từ những suy nghĩ tốt đẹp ngoài đời thực.
“Con sẽ trở về nơi mình được sinh ra
Vì biết rằng sẽ gặp Ba ở đó
Nhưng thay vì tiến đến và chào
Con sẽ ngắm nhìn Ba từ xa
Con chỉ muốn biết trông Ba như thế nào?
Như vậy đã mãn nguyện rồi.”
One day, I receive a giant gift box outside the door.
I look at the name tag on the box.
It says: “To: You” and “From: Doraemon”
I open it up: it’s a brand-new time machine!
I’m extremely happy, and I start to wonder with myself:
“What will I do with this machine?”
I realize that I’ve never had a chance to see my dad.
He just stayed with my mom when I was born.
And after that, my parents divorced.
So, I will return to the past,
To the day and the place that I was born.
I know that I will meet him there.
But, instead of saying “Hi” to him,
I think I should just look at him from far away.
I only want to know what he looks like.
That’s enough for me.
Some people said that I should go to the future,
To see what my life will look like 30 years later.
Maybe I can see my family’s death,
Even MY death.
But I will not do that. Why?
Because if I already knew every single details of my future life,
Then life would not be interesting anymore.
It’ll be boring.
If I knew exactly what will happen next in my life.
And if I know me and my family’s death,
Then I will live every other day in fear.
Because the time machine doesn’t tell when we will die.
It can happen at any time.
Maybe in few more years, few more months,
few more weeks, even few more days,
Or maybe few more hours.
Anyway, I’d rather expect the unexpected in my life
Than know about it and live the rest of life,
in boredom and in fear.
The beauty of life does lie in the unknown.
And I want to embrace whatever comes my way.